Rồi nàng lên tiếng nói với tôi:
– Chị muốn em ở lại đây một chút, em ngồi xuống đi.
Tui thấy lúng túng và bất ngờ không hiểu có chuyện gì đây.
– Này, em biết không? Lần đầu tiên bước vào nhà với bác sĩ Đồng là Chị đã để ý đến em rồi,phá trinh học sinh em có nhận thấy điều đó không nhỉ?
Hà… hà… tôi biết là nàng để ý tôi vì chuyện gì rồi. Con rõ lời bác rồi.”
Rồi cả hai bước ra cửa. Số điện thoại người nhận dĩ nhiên là của lão Dũng.
“Khà… khà… khà…”
Lão Dũng vừa đu cột điện vừa cười khà khà sau khi đọc tin nhắn khiến mấy thằng đệ chỉ biết nhìn nhau chỉ trỏ ở dưới không hiểu chuyện gì.
… Bữa tối chỉ đơn giản mấy món nhưng Hà lúi húi chuẩn bị từ chiều sớm. Trong lúc đó có người vào nhà vệ sinh, hai người nín thở, căng thẳng và hưng phấn nhìn nhau như những đứa trẻ làm chuyện xấu.
Cuối cùng, mẹ cũng chỉnh lại lớp trang điểm và quần áo, trông có vẻ tạm thời khôi phục lại dáng vẻ thường ngày – nếu không để ý đến đôi chân mềm nhũn và đôi mắt ẩm ướt của cô.
“Đi thôi.” Mẹ khẽ nói, chủ động khoác tay cậu.
Hai người như một cặp mẹ con bình thường bước ra khỏi nhà vệ sinh, không ai có thể ngờ được người phụ nữ trẻ đẹp quyến rũ này lại đang che giấu bí mật gì dưới chiếc quần jean.
Dáng đi của mẹ có chút không tự nhiên, mỗi bước đều rất cẩn thận, sợ tinh dịch trong người bị rò rỉ ra ngoài.
“Chậm thôi…” Mẹ véo nhẹ cánh tay cậu, trách móc liếc nhìn cậu.